Kiệt tác từ khi đã hỏng rồi
Mây buồn khắp nẻo phủ hoài thôi
Gian nhà một cột chưa hư nát
Tán bưởi Năm Roi sớm cọc còi
Ngã rẽ hoàng hôn khô xác lá
Lối về nhân nghĩa héo bờ môi
Vô thường dẫu biết tuồng hư ảo
Giếng cạn dây dài tiếc trắng vôi.
CaoLinhTu
HỌA :
Dối lừa bội bạc thấy nhiều rồi
Cố gắng nguyện cầu sớm bớt thôi
Giữ mãi càng mang tâm rối mỏi
Lo hoài sẽ khiến xác thêm còi
Dương gian lắm kẻ toàn lời miệng
Cõi tục đầy người chỉ mép môi
Bác ái thứ tha đề toán khó
Nên đời bạc thếch miết màu vôi.
Nguyệt Anh
HỌA THOÁT VẬN :
CON GÁI
Con gái của tôi đã lớn rồi
Xóm giềng cô bác cứ khen thôi
Dù ngày thơ trẻ luôn đau yếu
Song tuổi thành niên chẳng ốm còi
Tính nhát ưa thường vân lọn tóc
Duyên ngầm thích nhất ngắm đôi môi
Mỉm cười tươi tắn khoe răng ngọc
Nhìn bé thầm ơn cảm tạ trời.
Nguyệt Anh
HỌA :
Buồn vui đắp đổi đuổi nhau rồi
Lớp lớp sóng dồn chẳng lặng thôi
Bến nước hôm về nồng ấm giọng
Sân ga nay tiễn buốt đau còi
Gió đi theo gió qua luồng mép
Lòng nuốt với lòng nghẹn khóe môi
Hạnh phúc mờ xa như bóng thoáng
Trầu cau gói ghém chút tình vôi!...
Quỳnh Lý Đức
HỌA :
Thời nay kiệt tác hiếm hoi rồi
Giống hệt nhưng là thứ giả thôi
Giá rẻ mua lầm đồ chết yểu
Tiền cao buôn nhỡ thứ hư coi
Lương tâm khó thắng người mồm mép
Đạo đức đành thua kẻ lưỡi môi
Cơm áo làm giầu không sợ tội
Cầm bằng tình bạn trắng như vôi.
Bác Ký Gàn